Nước tôi ven bờ Thái Bình Dương Hòn ngọc viễn đông nhưng khác thường Chiến tranh đeo đuổi bao thế hệ Kết cuộc đoạn trường lẫn đau thương Dù sao chăng nữa cũng quê hương Đau xót trong tôi vẫn tỏ tường Những ánh hoả châu trong đêm vắng Chiếu sáng vòm trời...
Nếu không là Tùng , Bách Hãy làm ngọn cỏ thơm* Sống bằng rễ chính mình Vinh quang hơn chùm gửi
Thi sĩ Phạm Bạch Lĩnh
* Phuong Thao: mot loai co *Cụ Phạm Bạch Lĩnh và cô con gái út( Phương Thảo). Cụ là một quan tòa và cũng là một nhà thơ
Mưa rơi tầm tã mấy ngày qua Tiếng mưa rỉ rả trên mái nhà Âm thanh quen thuộc nhưng trống vắng Giọt mưa rơi rụng như lệ sa Mưa ơi! mưa vẫn không ngừng rơi Gió ơi! gió cứ thổi đầy trời Thiên tai bủa ra từ muôn hướng Mang theo cảnh chiếu đất, màn trời
Bão...
Chúa mang phận người đến thế gian Cứu chuộc tội lỗi của trần gian Thế mà nhân gian đem kết án Bằng lòng chấp nhận không thở than Chúa nhận bản án của nhân sinh Đầu đội mũ gai, vai thập hình Nặng nề Chúa vác lên núi sọ Để nhận khổ hình chịu đóng đinh
Đường...
Em đến từ đâu anh có quen? Có ai chỉ mách để làm quen? Chẳng ai mai mối hay quen biết Mình biết đến nhau qua sách đèn Thế rồi tình yêu đến với nhau Cả hai đều chọn chung một màu Màu xanh hy vọng và tươi sáng Nối kết cùng nhau một nhịp cầu Nào ai biết...
Đời người như một kiếp hoa Tả tơi trong gió, nhạt nhòa dưới mưa Đóa hoa chớm nở ban trưa Thoắt cơn gió thoảng, lưa thưa ê chề Xác thân cát bụi ủ ê Cát bay theo gió, bụi về với mây KIM ANH
Bách mọc giữa trời quá trăm năm Đu đưa theo gió đứng không nằm Hiên ngang trong gió khi bão táp Bóng mát dịu dàng tỏa quanh năm Bách đứng một mình chẳng đợi ai Hết đêm rồi sáng chuỗi ngày dài Chung quanh cảnh vật thường thay đổi Chỉ còn lại Bách một không...